Bật định vị để tra map đến điểm dịch vụ của DHL lấy ba thùng IKEA đã gửi mấy hôm trước, nhìn màn hình hiện “My location”, mình tự nhủ: “Ồ, mình đang ở Lund”.
Lund, cùng với Gothenburg, có một ý nghĩa khá đặc biệt với mình. Chắc phải có một dịp khác, hoặc tại một bài blog khác, mình sẽ kể chi tiết hơn về câu chuyện này. Trong bài viết hôm nay, mình sẽ chỉ điểm lại những cảm nhận của mình về thành phố này sau hơn 24 giờ đến đây.
Nếu chỉ dùng ba từ để miêu tả Lund thì đó là Nhỏ nhắn, Sinh viên và Xe đạp.
Lund nhỏ nhắn, tính ra cả thành phố có bán kính chỉ tầm 5km. Mình ở ngay trung tâm phố cổ nên chỉ cần đi bộ là đảo gần hết những điểm đến nổi bật của thành phố. Nhà cửa ở Lund như thành phố ở đây, bé bé xinh xinh, trông như ngôi làng cổ tích của Bella trong Beauty and the Beast.
Cả thành phố là những campus của Đại học Lund, người đi trên đường phần lớn là sinh viên của Đại học Lund. Đại học Lund là một trong những trường đại học lâu đời và danh tiếng nhất của Thụy Điển, vì vậy người ta đến Lund chủ yếu để học. Đó cũng là lý do vì sao Lund được gọi là thành phố sinh viên. Trên đường, sinh viên đi thành từng tốp, nói cười rôm rả.
Hình như ai ở đây cũng đi xe đạp. Trai gái trẻ tuổi thì không nói làm gì, nhưng cả các bác lớn tuổi cũng đạp xe, lao vun vút. Những khu đậu xe đạp đều chật kín, đủ thể loại màu sắc, có giỏ, không giỏ, giỏ đằng trước, giỏ đằng sau. Nhìn nhiều người đạp xe qua lại làm mình cũng muốn có một chiếc xe đạp ở đây. Đạp xe trong thành phố nhỏ nhắn, xinh xắn này chắc chắn là một trải nghiệm thú vị.
Dạo quanh thành phố sau cả ngày tất bật dọn dẹp, kéo đồ, khuân đồ, mình ngồi nghỉ trên chiếc ghế tựa nhìn ra quảng trường trung tâm. Lúc này, mình nhận ra rằng Lund không chỉ là một thành phố mà mình thăm thú, du lịch trong vài ngày như trước đây, mà trở thành một chặng mới trong hành trình của mình. Cảm xúc mình ngổn ngang như chính căn phòng của mình hồi sáng. Mình cố gắng sắp xếp và gọi tên chúng: Sự mệt mỏi, lo lắng, lẫn với sự tò mò, háo hức. Đang miên man, bỗng có tiếng trẻ con lảnh lót vang lên “Hej hej”, một bé gái người Thuỵ đi cùng bố mẹ chào với mình. Mình mỉm cười và đáp lại, em cười khúc khích. Khoảnh khắc đó làm mình nhận ra kết quả có như thế nào cũng đâu còn quan trọng nữa, miễn là ngay ở đây, lúc này, mình đang thật sự tận hưởng hành trình này.
Bạn đang đọc bài viết thứ bảy thuộc chuỗi 30 bài viết trong “Thử thách 30 ngày viết Blog”. Trong những ngày tiếp theo, mình sẽ liên tục đăng tải bài viết mới hàng ngày trên blog. Chủ đề sẽ xoay quanh hành trình học, làm, khám phá và phát triển bản thân. Sẽ rất nhiều bài viết trong số đó là những suy nghĩ ngẫu hứng, những bài học mình chiêm nghiệm và cả những câu chuyện xoay quanh cuộc sống hiện tại của mình.
Đọc thêm các bài viết khác:
Ngày 1: Hãy cứ so sánh mình với người khác
Ngày 2: “You should be proud of yourself”
Ngày 3: Ba thùng carton IKEA
Ngày 4: Vết sẹo bốn mũi khâu
Ngày 5: Tạm biệt Gothenburg
Ngày 6: Chuyện làm Youtube và tương lai của kênh
Ngày 7: My location: Lund
Ngày 8: Điều gì khiến ước mơ trở thành sự thật
Ngày 9: Những bất công trong cuộc đua săn học bổng
Ngày 10: IKEA of Sweden
Ngày 11: Lười một chút cũng chả sao
Ngày 12: Đi xa hơn với “Những lợi thế bất công”
Ngày 13: Bí mật “ghi điểm” trong mắt bạn bè quốc tế
Ngày 14: Hành trình tìm việc tại Châu Âu
Ngày 15: Muốn đi nhanh và xa thì đi một mình
Ngày 16: Điều tệ nhất có thể xảy ra là gì
Ngày 17: Mừng cho những thành tựu nhỏ bé
Ngày 18: Cứ xong trước đã – Get things done!
Ngày 19: Không tình yêu tuổi 30
Ngày 20: Hiểu chính mình để yêu bản thân đúng cách
Ngày 21: Sự thật hành trình săn học bổng
Ngày 22: Let it be!
Ngày 23: Chấp nhận một cuộc sống không hoàn hảo
Ngày 24: 10 phút thay đổi cuộc đời
Ngày 25: Nói về đi bộ và Yoga
Ngày 26: Săn học bổng không chỉ vì học bổng
Ngày 27: Burn-out
Ngày 28: Can I have it all?
Ngày 29: Be Better Everyday
Ngày 30: Điều gì xảy ra sau “Thử thách 30 ngày viết Blog”
Cùng đi với mình nhé! Hẹn gặp lại bạn vào ngày mai!
Be Better Everyday,
Lana Thuỷ Nguyễn