Một tháng vừa qua có lẽ là một trong những khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời mình.
Một buổi sáng sớm giữa tháng 11, hàng tá những tin nhắn đổ dồn về điện thoại. Lần đầu tiên, mình thấy mọi thứ không còn quan trọng nữa, ước mơ của mình, cuộc sống mình muốn theo đuổi,…sao bằng việc được ở nhà, bên người thân những lúc như này? Mình chỉ muốn từ bỏ tất cả để trở về.
Nhưng mình không thể. Thời điểm ấy, mình nhận phụ trách một sự kiện kéo dài 1 tuần cho gần 50 nhân viên IKEA từ khắp nơi trên thế giới đổ về Thuỵ Điển. Mọi thứ cỏn ngổn ngang không cho phép mình bỏ lại tất cả.
Những ngày đầu của bố ở viện, mình vừa làm việc liên tục từ sáng đến tối để hoàn thành khâu chuẩn bị cho sự kiện, vừa gọi điện về nhà. Ở xa, tất cả những gì mình có thể làm là đồng hành tinh thần cùng gia đình, động viên bố mẹ và tìm kiếm sự giúp đỡ từ những mối quan hệ mình có.
Mỗi cuộc gọi về đều khiến lòng mình như nặng trĩu thêm. Mẹ luôn nói: “Cứ yên tâm công tác”, nhưng mình biết mẹ chỉ muốn trấn an mình. Trong nỗi bất lực, mình tự nhủ rằng ít nhất, mình sẽ làm tốt những gì có thể ở đây.
Ánh sáng giữa những ngày u tối.
Ngày cuối sự kiện, sau khi kết thúc bài phát biểu tóm lược chương trình, anh Ufl, trưởng bộ phận Raw Materials tại IKEA, liền mở slide “Thank You” trước hội trường. Theo kế hoạch, đây sẽ là phần anh cảm ơn mọi người trong đoàn. Bỗng anh nói: “Và tôi biết tất cả chúng ta đều muốn cảm ơn cô gái này, Thuỷ, lên đây nào, chúng tôi có một phần quà đặc biệt cho em.”
Mình vỡ oà vì bất ngờ. Cả hội trường vỗ tay quay xuống nhìn và chờ mình. Mình chạy lên, ôm anh Ulf rồi nhận giỏ quà từ anh. Nhìn xuống đoàn người là những cô chú lớn tuổi với nhiều chục năm kinh nghiệm đang vỗ tay rào rào tới mình, mình biết, mình đã làm tốt.
Trên chuyến tàu trở về lại Lund, mình nhận cuộc gọi nhóm từ gia đình. Trên màn hình, mẹ đang mát xa lưng cho bố trong phòng bệnh, trên mặt và tay bố là những ống dẫn và truyền nước, khuôn mặt ông đã tươi tắn hơn. Mình hào hứng kể với cả nhà về ngày hôm nay tại sự kiện, khoe gói quà mình được tặng, rồi quay cho mọi người xem tuyết đầu mùa đang rơi.
Nhưng sóng gió chưa dừng lại
Chưa đầy 24h sau đó, những biến cố mới tiếp tục ập tới, mang theo những đau đớn mà bố và em dâu mình trước kì sinh nở phải chịu đựng. Trong một cuộc gọi với em trai, mình buột miệng: “T về nhé…” dù trong lòng không biết sẽ giải quyết công việc ở đây và mọi chuyện ở nhà như nào. Em mình nói: “Hiện tại chị về cũng không giải quyết được gì. Đừng lo, ở đây bọn em vẫn xoay xở được.”
Những ngày sau đó, tiếp tục là những ngày dài đi làm và gọi điện về nhà. Dù mọi thứ không thực sự tốt hơn, ít nhất nó cũng không tồi tệ hơn, nhưng quanh mình, những đám mây đen vẫn dày đặc, mịt mù, u tối.
Mình bị trầm cảm.
Mình sợ hãi và nghi ngờ mọi thứ. Mình sợ hãi về những điều tồi tệ có thể xảy ra. Mình nghi ngờ về cuộc sống mà mình đang lựa chọn. Rút cục, mình đang theo đuổi điều gì vậy, khi mình không còn cảm thấy hạnh phúc nữa. Khi cố gắng viết những điều mình biết ơn, mình thấy trống rỗng. Còn điều gì để mình biết ơn đây?
Một tuần trước, mình quyết định ngồi lại với sếp, chia sẻ tất cả. Mình kể về những khó khăn gia đình đang đối mặt, về cảm giác bế tắc của bản thân, và mong muốn được dành thời gian bên gia đình lúc này. Thật may mắn, sếp hoàn toàn thấu hiểu. Chị từng trải qua hoàn cảnh tương tự nhiều năm về trước. Chị hỗ trợ mình gửi những email trao đổi với phòng Nhân sự. Sau 1 ngày chờ đợi, mình được chấp thuận làm việc từ xa trong 3 tuần và nghỉ phép thêm 2 tuần.
Mình nhanh chóng đặt lại vé máy bay và thông báo với gia đình. Khi thấy nụ cười của mọi người qua điện thoại, những đám mây đen trong mình dần tan đi.
Lần đầu tiên sau chuỗi ngày tăm tối, mình thấy nhẹ lòng.
Nếu bạn đang đọc đến đây, mình mong bạn và gia đình bạn sẽ luôn mạnh khoẻ, bình an. Nếu bạn cũng đang trải qua những khoảng thời gian khó khăn, mình chỉ muốn nói với bạn rằng bạn không đơn độc. Hãy mở lòng, giãi bày, tìm kiếm sự giúp đỡ vì sẽ luôn có người giúp và nắm lấy tay bạn. Nếu cảm thấy sợ hãi, nghi ngờ, bất lực, đừng chối bỏ chúng, hãy chấp nhận và ôm lấy chúng. Cũng đừng trách móc bản thân, vì bạn không có lỗi gì cả. Hãy nhớ, như bốn mùa trong năm: Xuân – hạ – thu – đông, như niềm hạnh phúc và sự khổ đau, như đoàn tụ và chia ly…luôn cần song hành, để giúp ta nhận ra điều gì quan trọng và trân trọng những gì ta đang có. Mình và bạn, hãy cùng nhau mạnh mẽ bước tiếp, và tiếp tục tin tưởng: Sau tất cả, rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Lana Thuỷ Nguyễn
Be Better Everyday